ĐÊM CUỐI TRĂNG SẦU
Nha Trang ngày về hoài tình sóng nổi
Biển vắng chiều tà dĩ vãng lên ngôi
Đêm trăng cuối ngày lứa tuổi đôi mươi
Nàng tìm tôi dâng hương yêu từ giã
Vằng vặc ánh trăng xuyên qua khe lá
Điệu du tình mê lạc lối không gian
Ngất lịm trong nhau dìu bước thiên đàng
Vòng tay siết ôm uyên ương tung cánh
Dịu khúc ái ân, song khuya sương lạnh
Gió lay mành thưa, gợi nỗi sầu tư
Giọt trăng rơi thêu tóc huyền óng ánh
Mắt diễm tình nàng rưng giọt lệ rơi
Lệ đẫm vai tôi, mềm nàng tóc rối
Giờ bên nhau mai ngày lại bơ vơ
Trọn trong nhau những trống vắng vô bờ
Đêm trăng cuối kết sầu tuôn thành chuỗi
Tay bưng dĩa gừng, tay nâng dĩa muối
Muối mặn gừng cay xin chớ xa nhau
Dẫu cho, biển hóa nương dâu
Đôi ta trọn kiếp vẹn câu hẹn thề
Nơi bãi cỏ còn vương lời ước thệ
Lãng mạn nào ta đặt nụ hôn đầu
Hương trinh nữ đọng môi người yêu dấu
Lịm hồn chàng lính trẻ tuổi học trò
Cô miên bước trên đường xưa xóm nhỏ
Đường còn đây tôi nàng cách đôi nơi
Sau đêm đó tôi về đơn vị mới
Đêm cuối trăng sầu, sầu vợi thiên thu.
1972