PHƯỢNG HỒNG LẺ BÓNG
Hạ trắng gọi khúc ve sầu trỗi dậy
Lối phượng hồng chất chứa nỗi nhớ mong
Trang thi tập thiên tình tôi thơ mộng
Đoạn kết xa phượng, tình vỗ cánh bay
Hè ba tháng, mùa sân trường tắm nắng
Lớp nhớ thầy cô, trò nhớ người thương
Hàng phượng đỏ cành vươn sầu trĩu nặng
Không gian u hoài tê tái buồn vương
Trong tim ép bóng hình người muôn thuở
Má tựa vai kề viết lại tập thơ
Điểm hẹn Lạc An quán chè cuối phố
Gợi ý đôi ta thi sĩ học trò
Cây Đa cũ con đò xưa còn đó
Người tình thơ ngày ấy đã xa rồi
Đường xóm nhỏ cỏ mòn về chung lối
Gót chân sen giờ biền biệt chân trời
Lòng tự hỏi ve sầu vì nắng hạ
Hoa phượng buồn mắt đỏ chắc nhớ ai
Đa ủ rũ, ôm con đò bóng ngả
Người xa người nên cảnh cũng ai hoài
Lòng hoài cảm viết vần thơ ghi lại
Mối tình đầu thời áo trắng phượng hồng
Nụ hôn đầu nồng nắng hạ khó phai
Hương trinh nữ say lòng tôi mãi mãi.
1969